Phía sau nỗi đau

  • Cập nhật: Thứ hai, 10/4/2017 | 2:06:03 PM

Mấy ngày nay, tôi thấy lòng mình nặng trĩu, nặng hơn cả những cơn mưa nặng hạt ngoài kia. Tôi muốn nức nở vì những gì mình đã trót đánh mất, những gì không thể thắm lại và cái làm tôi đau đớn, khổ sở, day dứt nhất là đánh mất cơ hội.

Thời áo trắng. (Ảnh: hoàng đô)
Thời áo trắng. (Ảnh: hoàng đô)

Người ta nói đúng: trên đời có ba thứ nếu đã mất đi sẽ không thể trở lại, đó là thời gian, lời nói và cơ hội. Tôi đã tự nhủ với lòng mình phải cố gắng, phải nỗ lực bởi tôi không còn cơ hội để hối hận thêm lần nào nữa. Nhưng không! Mọi cố gắng của tôi lại bị chính tôi giết chết bằng một vũ khí tàn nhẫn: đó là thời gian.

Thời gian đang dần bào mòn những tế bào trong cơ thể làm chúng tê dại. Tôi sợ sức mạnh của thời gian. Tôi bơ vơ, tôi hụt hẫng trước sự chảy trôi nhói lòng của nó. Tôi thực sự không muốn rời xa niềm đam mê bấy lâu, thực sự không muốn. Nhưng trở lại với cuộc sống thường ngày tôi không còn cách nào khác ngoài sự chấp nhận xót xa. Ba năm cấp ba thật sự quá ngắn ngủi. Và nếu có thể tôi vẫn muốn quay trở về những tháng ngày thân thương ấy.

Giá như... nếu có cái giá như ấy chắc hẳn sẽ không ai phải hối hận về những điều đã cũ. Và trên đời này làm gì có thứ gọi là giá như ấy... Tôi xót xa đến ấm ức vì những gì bản thân đã làm. Tôi ân hận vì đã để thời gian ném cơ hội vào một khoảng không mênh mông nào đó.

Giờ đây, thời gian dội vào tôi một gáo nước lạnh vừa phải lãng quên một cái gì đó đã thành thói quen vừa phải chấp nhận phũ phàng và đớn đau. Giá như ngày hôm đó, tôi đừng dùng dằng, đừng chùng chình thì hôm nay tôi không phải khổ tâm đến thế này. Giá như ngày hôm đó, thời gian trôi thật chậm... Âu đó cũng là cái giá tôi phải trả cho sự vụng về, lười nhác của mình.

Tôi muốn ném cái nỗi buồn ấy đi để trở về guồng quay hối hả, tấp nập thường ngày, tôi thèm bình yên quá! Tôi thèm cái cảm giác mỗi sáng thức dậy được tắm mình dưới những cánh đồng cỏ xanh, thơm mùi cỏ non và nắng nhuộm vàng mái hiên. Tôi thèm những hừng đông phảng phất giọng nói thật trầm, thật sâu của bố tôi. Tôi muốn về nhà ăn cơm bố nấu... Tôi muốn quên những phút giây xót xa kia nhưng điều ấy có phải quá khó không?

Tôi sẽ xếp mọi cảm xúc hỗn độn khó tả ấy vào những ngăn tủ thầm kín trong tâm hồn để ngày mai và nhiều ngày sau nữa xem lại có thể rút ra bài học kinh nghiệm cho bản thân. Còn bây giờ, cái nắng của ngày hôm qua không thể hong khô quần áo cho ngày hôm nay, điều quan trọng hơn cả là cái đích cuối cùng mình đạt được ở đâu và đạt được như thế nào? Tôi tin rằng, chỉ cần cố gắng, nỗ lực hết mình một ngày nào đó, tôi sẽ đạt được ước mơ của mình.

Lương Diệu Thu (Lớp 12 Văn, Trường THPT Chuyên Nguyễn Tất Thành)

Các tin khác
Đại diện Nhóm Kết nối trẻ trao tiền hỗ trợ xây dựng Nhà nhân ái cho hộ gia đình anh Nguyễn Quang Vừa.

Hội Liên hiệp thanh niên Việt Nam huyện Lục Yên và Nhóm kết nối trẻ vừa phối hợp với UBND xã Minh Xuân tổ chức trao tiền hỗ trợ xây dựng Nhà nhân ái cho hộ gia đình anh Nguyễn Quang Vừa ở thôn Nà Khà.

Trần Tuấn Anh bên góc học tập tại nhà.

"Bẻ lái" sang Tin học năm lớp 10, Tuấn Anh trở thành học sinh duy nhất không thuộc trường chuyên được chọn vào đội tuyển Olympic Tin học châu Á - Thái Bình Dương.

Đỗ Thị Thu Thảo ở Mỹ. Ảnh: Nhân vật cung cấp

15 năm sau khi giành huy chương bạc Olympic Toán quốc tế (IMO), Đỗ Thị Thu Thảo tốt nghiệp tiến sĩ Toán học ở MIT, chuyển từ nghiên cứu sang làm cho công ty tài chính.

Nguyễn Quốc Nhật Minh (trường THPT Chuyên Hùng Vương) cũng là thí sinh đầu tiên mang cầu truyền hình chung kết năm Đường lên đỉnh Olympia về với tỉnh Gia Lai.

Giành 250 điểm ở cuộc thi quý 2 Đường lên đỉnh Olympia năm thứ 24, Nguyễn Quốc Nhật Minh (trường THPT Chuyên Hùng Vương, Gia Lai) đã mang cầu truyền hình trận chung kết năm đầu tiên về với tỉnh Gia Lai.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục