Tiếng trống trường vừa dứt, nó vớ ngay lấy cái cặp, đạp xe thật nhanh. Guồng quay càng nhanh thì tiếng khóc của nó cũng càng lúc càng to. Nó không tin, nó vẫn không thể tin! Một cán sự bộ môn, một cô học sinh luôn đứng đầu khối về điểm phẩy môn Văn mà lại rớt.
Anh à! Có lẽ khi anh đọc được những dòng này của em thì chắc anh sẽ bất ngờ lắm vì “cái đứa dở” này có bao giờ biết viết thư cho anh đâu. Thậm chí lúc ở nhà hai anh em mình còn suốt ngày chành chọe với nhau nữa. Có khi anh còn nghĩ em ghét anh cơ nhưng không phải đâu, với em anh vẫn là người anh trai mà em yêu quý nhất.
Những kỉ niệm học trò tháng năm để lại Đứng mãi đây cây bàng lá đỏ Vẫn góc sân này, vẫn hạt nắng rơi nghiêng...
Một buổi sáng bình minh của làng quê quá đỗi yên ả. Xa xa có tiếng gà gáy từng hồi, từng hồi. Ban đầu chỉ là một, rồi hai, ba, rồi dần dà nối đuôi nhau làm cho cả vùng râm ran tiếng gáy nhỏ, lúc thì im lịm, lúc lại rộ lên, lúc lại đều đều du dương…
Tôi sinh ra và lớn lên ở Lục Yên nhưng chưa bao giờ tôi thấu hiểu về nó, cho đến một ngày tôi bỗng nhận ra rằng tôi yêu nơi này da diết. Lục Yên quê tôi luôn thay đổi theo thời gian hay không gian, chính vì vậy mà không ai có thể lột tả chính xác về nơi này, mỗi người đều có những cái nhìn khác nhau, riêng tôi cũng có những cách nghĩ riêng về mảnh đất quê hương.
YBĐT - Quê tôi ở vùng Tây Bắc - nơi chỉ thấy có núi đồi trùng điệp, nơi bát ngát màu xanh của những cánh rừng trải dài, có lẽ cũng vì nhiều đồi, nhiều núi mà cây chè lại được trồng nhiều đến vậy. Từ thuở bé, chúng tôi đã gắn bó thân thiết với cây chè.
Mùa hè là mùa của những chú ve rong chơi trên những tán phượng hồng và cũng là mùa chia tay cùng bao kỉ niệm một thời ngây ngô đáng nhớ. Lòng của những cô cậu học trò lớp 9 chúng tôi cũng nóng như nắng mùa hè khi phải xa nhau, xa thầy cô và xa cả mái trường THCS Minh Quán thân yêu.
Đôi khi thu mình trong góc học tập nhỏ bé, nhìn thời gian đang lặng lẽ trôi đi, mình ước sao cho thời gian có thể quay trở lại. Mình biết điều đó là không thể nhưng… mình vẫn luôn cầu nguyện để điều đó trở thành hiện thực.
Đi học về, vứt cặp xuống ghế, ngồi thụp xuống nền nhà, tự nhiên thấy sống mũi mình cay cay và những giọt nước mắt lại lăn dài trên má! Không biết tự lúc nào, tớ lại sợ cái cảm giác cô đơn như thế.
Chị em mình vẫn thường xuyên cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, vớ vẩn, chẳng đâu vào đâu, vẫn tranh giành cái nọ cái kia để rồi “chiến tranh” xảy ra như cơm bữa giữa hai đứa.