Những tháng ngày mà tuổi thơ con đã đi qua thật êm đềm và hạnh phúc. Bố mẹ, ông bà luôn bên con vỗ về chăm sóc.
Tôi bỗng thấy nhớ nhà, nhớ mẹ và nhớ cả con đường quen thuộc mà ngày trước tôi đã đi qua, đi lại đến cả hàng trăm lần quá!
Cô là giáo viên của trường khác. Nghe mấy bạn của tôi nói cô dạy Toán rất hay nên tôi đã quyết định chọn cô là người ôn cho tôi để chuẩn bị bước vào kì thi cấp III sắp tới. Cô giản dị, yêu thương học trò như những đứa con của mình vậy. Chính ánh mắt của cô đã giúp tôi hiểu được điều đó…
YBĐT - Nó nhìn ra khung cửa sổ, ngước mắt ngắm những đám mây trắng xốp bồng bềnh trôi trên vùng trời xanh thẳm. Một cơn gió lạ ào đến, nó nhắm mắt cảm nhận cái mát lạnh của gió.
Con nhớ lời mẹ dạy phải sống tốt để trở thành một cô bé ngoan được mọi người yêu mến.
Có những điều giản dị thế thôi. Là khi nắng tháng Ba nhẹ ru bờ cỏ mượt
Mười hai giờ trưa… Những dải nắng vàng rực đan vào nhau như một tấm lưới ôm trọn lấy khắp không gian rộng lớn. Tiếng ve kêu ngân nga đã vãn dần sau một buổi sáng rộn ràng, giờ chỉ còn lại tiếng râm ran thỉnh thoảng bị đứt quãng xen lẫn tiếng lá rì rào, xào xạc. Tiếng gà cục tác gọi con trong vườn, tiếng chó sủa xa xa càng làm cho trưa hè thêm oi ả.
Tớ và cậu không phải là một cặp "thanh mai trúc mã", cũng không có những khoảnh khắc lãng mạn na ná chuyện tình gà bông như phim Hàn. Tình bạn của chúng mình chỉ được ghép nên từ những điều dung dị, giản đơn nhất.
Cả mùa hạ đượm đầy cánh bằng lăng/ Mười hai năm sao không vơi sắc tím...
Mẹ là cô giáo đầu tiên của cuộc đời con, dạy con biết nói, dạy con biết cười.