Một buổi chiều Chủ nhật, nó dọn dẹp lại căn phòng trọ nhỏ của mình. Khi nhìn từng đồ vật trong phòng, nó lại bất giác nhớ về quá khứ, cái thời mà nó cùng bạn bè đi học, ôn thi vào cấp ba và những buổi đi ôn đội tuyển chọn học sinh giỏi.

Bốn ngày vừa qua có lẽ là bốn ngày vui nhất trong kỳ nghỉ hè của chị và chị sẽ không quên…
Ngày ấy, cả lớp ai mình cũng đến lớp thật sớm, như để níu lại thêm một chút thời gian quý giá bên nhau.

Trong một bài báo tình cờ đọc được gần đây, tôi biết đến Dave Engledow - người đàn ông tự nhận mình là "người cha tốt nhất thế giới"

Biển đảo quê hương đang trong những ngày dậy sóng. Triệu triệu trái tim Việt Nam đang hướng về biển Đông, hướng về nơi các anh đang đứng hiên ngang, dũng cảm trước mọi gian nan, hiểm nguy bất chấp tất cả để bảo vệ cho quê hương mình.

Số phận luôn mỉm cười với tất cả mọi người, trừ nó… Nó là một đứa con gái luôn luôn mặc cảm về bản thân mình, luôn tự ti và thu mình vào trong một cái vỏ, cái vỏ "hoàn hảo" tới mức không ai có thể biết được nó đang nghĩ gì, ra sao, như thế nào. Ngay cả những người thân nhất với nó cũng không thể biết…

Đêm. Lẻn vào không gian yên bình của thành phố là tiếng hoa bằng lăng tõe cánh tành tạch.

Vương vãi cả trưa hè/ Hoa xoan rơi tím ngõ/ Nắng du dương vạt cỏ/ Cánh võng nào đong đưa...

Tre sao giống dân mình/ Vùng lên từ bùn đất/ Dũng cảm và bất khuất/ Vươn lên với trời xanh.
Tôi nhận ra tình cảm của cậu từ cuối năm lớp 10, khi cậu quan tâm tôi một cách vụng về tới mức bị đám “tiểu quỷ” trong lớp phát hiện. Những tháng ngày học đầu cấp xa lạ và bỡ ngỡ, áp lực học hành nặng nề đã đè bẹp ý nghĩ vịn vào vai ai đó để bước tiếp. Tôi cứ một mình bước qua những ngày tháng đó bất kể có một ánh mắt luôn dõi theo.