
Tớ và cậu không phải là một cặp "thanh mai trúc mã", cũng không có những khoảnh khắc lãng mạn na ná chuyện tình gà bông như phim Hàn. Tình bạn của chúng mình chỉ được ghép nên từ những điều dung dị, giản đơn nhất.

Cả mùa hạ đượm đầy cánh bằng lăng/ Mười hai năm sao không vơi sắc tím...
Mẹ là cô giáo đầu tiên của cuộc đời con, dạy con biết nói, dạy con biết cười.

Sân trường vắng lặng chẳng còn tiếng nô đùa của các cô, cậu học trò. Từng lớp học im ắng, nhành bằng lăng cũng đã phai màu chẳng còn khoe cái áo tím ngắt một màu thủy chung nữa. Cây phượng vĩ già góc sân trường uể oải thả từng cánh hoa đỏ rơi trong gió.
Ngày còn bé, mẹ hỏi: "Con gái mẹ ước mơ sau này làm gì?" Hồn nhiên con trả lời: "Con muốn làm công chúa thôi, mẹ ạ!"

Một buổi sớm mai thức dậy, không còn cái sự cuống cuồng vừa nhìn đồng hồ, vừa thay quần áo, rồi hớt hải xách vội chiếc cặp và chạy thục mạng. Không còn có thể ăn sáng tại căng tin nhà trường, với hộp mì tôm xì xụp, với món bánh bao rán "huyền thoại".
Một ngày lóng ngóng, vụng về, con đánh vỡ tan chiếc bình hoa của mẹ. Mẹ lắc đầu, nghiêm mặt: "Không biết bao giờ con gái mẹ mới lớn được đây?".

Cơn mưa sụt sùi, kéo dài lê thê đã dứt hẳn. Những tia nắng vàng đầu tiên lấp ló sau đám mây trắng bồng bềnh. Cả mặt đất như thức giấc, chuyển mình sang mùa hạ.

"Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ/ Để trở về với giấc mơ ngày xưa/ Bút mực, truyện tranh, những gói bỏng ngô…/ Trong ngăn bàn…"

Sân trường một chiều hè vắng. ánh nắng cuối ngày phủ lên ngôi trường cấp ba một màu vàng hiu hắt… Đôi ba chùm phượng cuối cùng lấp ló giữa nền lá xanh biếc li ti… Tôi ước mình có thể thu hình tất cả những gì trước mắt vào bộ nhớ, để níu giữ đôi chút thân quen.
Tôi lớn lên bên một dòng sông/ Hạt lúa của bà, con cá đục của ông/ Chuyến đò ngang gánh hàng mẹ hôm sớm/ Nước xuôi dòng ban cho tôi ước mơ