
YênBái - Buổi học thêm sáng nay kết thúc, chúng tôi vui vẻ ra về. Lúc này, trời nắng gay gắt như đổ lửa, hơi nóng từ đường bốc lên hầm hập. Tôi gò lưng trên chiếc xe đạp để về nhà. Bụng đói meo vì sáng chưa kịp ăn gì.

YênBái - Không phải lúc nào mưa cũng buồn đâu. Mưa cũng vui như nắng đấy chứ. Mưa tưới mát những ngày hè oi ả. Mưa cho cây cối tốt tươi. Mưa cho tụi trẻ vui đùa cùng nhau tắm mưa. Mưa trong nắng để bắc chiếc cầu vồng bảy sắc. Đấy, mưa cũng là niềm vui, là hạnh phúc đó thôi!

YênBái - Tôi luôn ước ao: "Ước gì, mình không phải học mà vẫn có nghề nghiệp ổn định", "Ước gì, mọi việc đều đến với mình một cách thuận lợi"... cùng hàng tá những ước mơ viển vông khác. Có lẽ, tôi cũng sẽ mãi ước như vậy nếu không có một chuyện...
YênBái - Cu Tí khệ nệ xách cặp vào trong nhà thì đã thấy cô giáo dạy đàn tới rồi. Thằng bé uể oải chào cô rồi đi vào bếp. Trông thấy nó, bà giúp việc chép miệng, lắc đầu rồi vội vàng đi lau mặt, rửa tay rồi đưa cho cu Tí ly sữa: “Tội nghiệp cháu quá, học đến gầy cả người!”.

YênBái - Hẳn bạn đã một lần được nghe câu chuyện về cỏ bốn lá, rằng nếu ai may mắn tìm được cỏ bốn lá giữa một vùng cỏ ba lá, sẽ có một điều ước trở thành sự thật. Liệu điều đó có đúng không?
YênBái - Ngày xưa khi còn thơ bé, ta thường mơ đến một ngày mình trở thành người lớn, sẽ là một cô giáo dạy Văn hay là một bác sĩ khoa nhi. Lúc đó, ta mới hãnh diện làm sao! Thế nhưng giờ đây, khi lớn thêm chút nữa, chính ta lại chẳng hề muốn mình lớn lên...
YênBái - Nhìn lên cuốn lịch, tôi cảm thấy thật sung sướng và hạnh phúc vì hôm nay là sinh nhật của tôi. Tôi vui vì nhiều lý do. Thứ nhất vì hôm nay là một ngày đầy ý nghĩa, chính ngày này cách đây mười sáu năm, tôi đã chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên. Và hôm nay, tôi cũng sẽ nhận được nhiều lời chúc mừng và những món quà từ cha mẹ, bạn bè. Hỏi sao lại không vui được?

YênBái - Ngồi bên đống sách bề bộn, nó nhớ về gia đình nhiều lắm. Ở một nơi rất xa, nó tự hỏi, ba mẹ và em trai đang làm gì bây giờ nhỉ? Cách xa hàng trăm cây số, những dịp được về thăm nhà thật là hiếm hoi đối với nó. Thời gian xa nhà cũng chừng gần một học kỳ rồi còn gì. Đã bấy lâu, nó dần quen với cuộc sống tự lập, quen với những công việc chỉ có một mình.

YênBái - Chưa bao giờ tôi có được một mùa bóng đá thoải mái như thế. World Cup hai năm trước thì phải thi chuyển cấp, hai năm sau có lẽ lại chúi đầu ôn thi đại học. Bắt đầu từ khi trái bóng Euro 2008 lăn trên sân cỏ, bố cũng xin nghỉ phép cùng tôi hưởng trọn vẹn mùa bóng đá sôi động này.