
Ngày tôi rời xa "một đứa trẻ" là cái ngày mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu đảo lộn. Cuộc sống chẳng hề như những gì tôi hằng suy nghĩ.

Tuổi học trò có biết bao nhiêu kỷ niệm đáng nhớ nhưng để lại trong ký ức mực tím lâu nhất có lẽ là những buổi sinh hoạt tập thể vui vẻ và náo nhiệt.

Một buổi sáng đi học cảm tình Đoàn, chúng tôi được nghe cô giáo kể về việc xây trường mới.
Pò ơi!... Tiếng chim gọi mùa giáp hạt/Chiến tranh, mất mùa, hạt gạo chia ba/Ông bà xưa lên rừng đào củ mài, củ bấu.

Tôi rất thích tháng Tư. Bởi khi ấy, sau những đợt rét buốt và mưa phùn nhè nhẹ của tháng Ba đã đi qua, nắng mới về luôn mang theo cảm xúc tràn đầy hứng khởi.
Hai ngày hai đêm vừa qua, tôi ăn ngủ trên chiếc ô tô con đi từ Yên Bái tới Ninh Bình, mà đến Ninh Bình thì không thể không ghé qua rừng Quốc gia Cúc Phương.

Ngày cậu bước vào cuộc đời tớ như một ngày có nắng. Ngày có nắng ấm áp lạ thường.
Trời đang chuyển sang hạ. Những cơn mưa cũng đang kéo về ngày một nhiều. Không khí ẩm ướt bao trùm khắp nơi và dĩ nhiên cả cái phòng trọ nhỏ của nó cũng không phải ngoại lệ.

Cảm ơn ba mẹ đã sinh ra con trên đời này để con biết được rằng cuộc sống quanh con tuyệt vời lắm…
Tôi không sinh ra và lớn lên ở Cổ Phúc nhưng tuổi học trò - quãng thời gian đẹp nhất - của tôi lại gắn liền với vùng đất mến yêu ấy. Trên những chuyến đò ngang, hàng ngày tôi đều qua sông Hồng để đến với cái thị trấn nhỏ xinh xắn.