
Tháng Ba qua đi, tháng tư về với những cơn mưa rào đầu hạ. Trong khoảnh khắc trời đất giao thời, tháng tư sang với nắng hanh vàng đong đầy gió mới.

Người ta thường hay ca ngợi tình mẫu tử. Nhưng thực ra tình phụ tử cũng thiêng liêng và đặc biệt không kém.

Ai về thăm Nghĩa Lộ quê tôi đó/ Thấp thoáng Mường Lò thẳng cánh cò bay/ Mùa lúa chín trổ đòng hương thơm ngát/ Đàn trâu gặm cỏ non suốt trưa ngày...

Này em! Cô bé của 7 năm về trước. 10 tuổi em nói: Em không thể chôn vùi tài năng của mình nơi đây. Vậy 7 năm qua em đã làm những gì? 7 năm ấy em có còn mơ ước? Hay là em, cô gái 18 đứng trước ngưỡng cửa 12 mà không biết con đường mình đang đi, cái đích mình sẽ đến? 7 năm em đánh rơi chính mình, 7 năm em ngủ quên giấc mơ.
Đêm - một khoảng không gian tĩnh mịch và rộng lớn. Trời đêm giữa tháng ba không trăng không sao, gió lạnh từng cơn đem theo những hạt mưa phùn giăng khắp lối. Bốn bề đều là yên lặng, không tiếng người, không tiếng xe cộ qua lại, loáng thoáng đâu đó chỉ là một vài tiếng dế kêu ngắt quãng.

Sáng nay, em reo lên sung sướng vì là ngày nghỉ học mà lại được đi chơi cùng với mẹ.
Thời gian trôi đi thật nhanh, mới đây thôi vậy mà đã hơn 2 năm từ khi con trọ học xa nhà, xa bố mẹ, xa vòng tay yêu thương, che chở, vỗ về mỗi ngày.

Cho đến tận bây giờ tớ vẫn chưa thực sự hiểu tại sao tớ và cậu lại trở thành bạn thân. Vì chúng ta hợp nhau chăng? Tớ nghĩ chắc là không phải, vì tớ là một đứa ồn ào, nghịch ngợm, còn cậu thì ít nói và hiền lành.

Mẹ tôi sinh được ba cô con gái, bố tôi đã không hài lòng vì ông là con trai trưởng, lại là trưởng họ.
Nhớ ngày xưa thầy bên con giảng giải/ Lời thầy trầm trong tiếng lá nghiêng chao