YBĐT - Con người ta ai chẳng có tính ích kỉ, chỉ là nó bộc lộ nhiều hay ít mà thôi. Với tôi, tính ích kỉ ấy dường như đã ăn sâu vào máu.
Muốn níu lại một ánh nhìn mênh mang/
Gót hài xưa vẹn nguyên miền cổ
tích

Có những loài cây cùng với thời gian sẽ đi vào trí nhớ của một ai đó như một kỉ niệm, còn đối với tôi những kỉ niệm dưới gốc cây bồ kết nhà bà ngoại sẽ mãi là những kỉ niệm không thể nào quên như chính gốc bồ kết đó vậy.

Cho đến tận bây giờ, đã 3 năm trải qua, tớ vẫn không thể nào quên được câu nói siêu buồn cười của cậu: “Nếu mỗi kí ức về cậu là một chấm nhỏ, thì cái đầu tớ chính là một chiếc bánh đa vừng”.
YBĐT - Cuối năm là lúc những người con xa quê tìm về với mái ấm thân thương của mình sau quãng thời gian xa cách để học tập và làm ăn vất vả. Gác lại những bộn bề lo toan về gánh nặng mưu sinh, ai nấy đều muốn nhanh chân lên xe về sum họp với gia đình.

Vừa lọt lòng mẹ, con đã được đặt cho một cái tên. Cái tên ấy theo con suốt cả cuộc đời. Tên có thể là niềm tự hào, hãnh diện, là nguồn động viên, nâng mỗi bước con đi. Nhưng cũng có người lại cảm thấy xấu hổ, tủi thân, thậm chí tức giận mỗi khi ai đó gọi tên mình, hoặc khi nghĩ đến người đã đặt tên cho mình.

Tuổi học trò thật đẹp/ Đâu đó tiếng guitar/ Thêm giọng nói mượt mà/ Ánh mắt ai trìu mến

Tôi và Vy học cùng nhau từ hồi lớp 1, nhà Vy ở xóm trong nhưng chúng tôi thường đi chung một con đường khi tới trường nên không biết tự bao giờ chúng tôi đã trở thành đôi bạn thân.
Ngày tôi chào đời, mẹ vừa bước qua tuổi 18. Hôm nay, mẹ đã sắp tới tuổi 40, còn bản thân tôi không bao lâu nữa cũng rời xa mái trường cấp III thân yêu để bước vào cánh cổng trường đại học với bao mơ mộng và hoài bão. Con đường mẹ và tôi đi qua đã dài tới nhường nào rồi?
Tú Lệ ơi! Hôm nay trời trở gió/ Khau Phạ buồn, nắng tắt giữa đèo mây/ Quê mình đẹp không chỉ bởi rừng cây/ Từng hạt gạo bao người dân lam lũ.