
Gió lùa vào người lạnh buốt, len qua những cành cây mang theo lá rơi xào xạc... Tôi vừa cố bước thật nhanh trên con đường quen thuộc dẫn về ngôi nhà nhỏ nằm trong ngõ, vừa mải miết suy nghĩ.

Thân ái, Pi! Bạn thân mến của tớ à! Chỉ sang đầu tuần sau cậu đã theo cả gia đình chuyển vào trong Nam, vì thế trước khi cậu đi tớ muốn gửi tặng cho cậu một chút… nắng Tây Bắc.
Với nó, môn học khiến nó tự ti nhất từ trước đến nay là môn Văn. Nó ghét nhất là học văn vào những trưa hè oi ả, nóng bức. Đó cũng chính là lúc cơn buồn ngủ trong nó trỗi dậy.
Nhà mình không khá giả nhưng ở vùng quê yên bình và nghèo khó này thì đó cũng đã là sự cố gắng rất nhiều của ba mẹ. Ngày ngày mẹ đến trường làng dạy các em học sinh, đồng lương giáo viên eo hẹp chẳng đủ cho cái gia đình bé nhỏ của mình, mẹ nhỉ?

Tạm biệt những ngày đông giá lạnh, tạm biệt những cơn gió mùa buổi chiều tà hun hút thổi qua lòng người, thay vào đó là bầu trời trong xanh vang tiếng từng bầy chim én từ phương nam bay về.

Tôi là một cô gái 17 tuổi với đầy ước mơ và hoài bão. Những ước mơ của tôi, lớn có, nhỏ có, thực tế có, viển vông có và thậm chí là cả khờ dại. Những ước mơ ấy cứ lớn dần theo năm tháng cùng với sự trưởng thành của tôi.

YBĐT - Mười hai năm học - khoảng thời gian tưởng như dài nhưng lại thật nhanh. Nhớ lại hôm mới vào lớp 10 trường mới, bạn mới, thầy cô mới, cái gì cũng đều lạ lẫm mà bây giờ đã thành đàn anh, đàn chị của trường rồi.

Quê em đó/ Ngạt ngào hương quế/ Phả vào thu chút tình đất mẹ/ Đón trái thơm chốc chốc gọi chim về…...
Sương sớm bảng lảng lùa cái giá buốt ngày đông vào sâu trong làn áo mỏng khiến chúng tôi ngồi xích lại gần nhau hơn. Cây bàng giữa sân trường trơ trọi những cành khẳng khiu. Trong lớp học, tôi chuyền tay cho tụi bạn cuốn sổ lưu bút của mình.