Với nhiều người, đông là những ngày tuyệt vời khi được khoác trên mình những bộ quần áo ấm áp, được ngắm sương trắng giăng giăng trời vào những buổi sáng se lạnh, được quây quần bên bếp than hồng cùng cả nhà nướng vài củ khoai, củ sắn và nói chuyện rôm rả.
Vài hôm nữa thôi, chỉ vài hôm nữa chị sẽ lên xe hoa về nhà chồng. Chị à! Cảm xúc trong em lúc này hỗn độn lắm. Em vừa vui lại vừa buồn. Lẽ ra em không được buồn trong thời điểm này mới phải, vậy mà em lại khóc. Không biết đó là những giọt nước mắt hạnh phúc hay là em đang sợ, sợ phải xa chị đây?
Bạn đã từng nghe câu chuyện về cậu bé Peter Pan? "Tất cả trẻ em đều lớn lên, trừ một đứa". Đúng vậy, đó chính là người từng là bạn ấu thơ của tất cả mọi người: Peter Pan. Cậu bé biết bay và chẳng bao giờ chịu lớn. Peter Pan mãi mãi là một cậu bé khiến chúng ta tự hỏi: Ấy là niềm hạnh phúc hay bất hạnh?

Nếu một ngày mẹ rời xa con, con sẽ phải làm thế nào hả mẹ? Xung quanh con là muôn vàn cạm bẫy. Lúc con ngã ai sẽ đỡ con lên? Con rất sợ một ngày như thế. Chẳng còn ai bên con mỗi ngày. Sẽ chẳng còn, chẳng còn ai nữa, cùng con đi trên đường ước mơ.

Ai cũng đều có tuổi thơ. Nhưng tuổi thơ của mỗi người lại không giống nhau. Tuổi ấu thơ trôi đi rất nhanh nhưng luôn đọng lại rất sâu trong tâm trí và kí ức của mỗi người.

Quãng thời gian cắp sách đến trường luôn là những ký ức đẹp nhất trong tâm hồn mỗi người học trò. Nó tinh khôi và hồn nhiên biết chừng nào. Một thời mơ mộng với nhành bằng lăng tím, rong ruổi theo những giấc mơ màu hồng.

Đông đến mang theo từng cơn gió lạnh, ngoài trời lấm tấm mưa bụi bay. Vậy mà trên con đường vắng lặng vẫn có bóng dáng người mẹ già còng lưng bán rau rong ngoài đường.
YBĐT - Trời vẫn mưa rả rích từ sáng đến trưa rồi lại dây dưa sang cả chiều. Ngại đi mua cơm mà nhà lại chẳng còn gì ăn, con uể oải úp mì tôm ăn cho qua bữa. Con chợt nhận ra, căn bếp nhà mình vắng, vì bố mẹ đã đi công tác dài ngày. Lặng mà buồn…
Con lo lắng mỗi độ đông về/ Cây bàng trút lá run bần bật
YBĐT - Thầy đi vào tâm trí tôi như hình ảnh “Người lái đò sông Đà” trong tác phẩm cùng tên của nhà văn Nguyễn Tuân. Chỉ có điều, để cảm thụ về một nhân vật văn học thì tôi chỉ cần một ngày, còn để có thể hiểu thầy thì tôi cần cả khối óc, con tim và cả quãng thời gian không hề ngắn.