Nó cảm thấy buồn chán, mệt mỏi và dường như sắp gục ngã trước cuộc sống, bởi lẽ có quá nhiều điều gây áp lực cho nó… Ngày qua ngày, tâm trạng chán nản cứ liên tục diễn ra, nó chẳng hề tìm được dù chỉ một chút niềm vui trên cái thế giới này và nó cũng chẳng biết mình nên làm gì để thay đổi cách sống, thay đổi cách suy nghĩ…

Ngày chị tôi trượt đại học, chị buồn thỉu mất mấy ngày, chẳng muốn nói chuyện với ai cả và khóc rất nhiều. Nhưng cuối cùng thì cái tính vui vẻ vốn có của chị cũng tìm đường trở về với chủ của nó.

Tôi tình cờ gặp em giữa tiết trời mùa đông. Ánh mắt đó đang run lên nhìn về phía tôi. Trong mắt tôi, hình ảnh của em hiện lên rất rõ.
Với những đứa trẻ thì tết là dịp rất vui vì được sum họp gia đình, được mua quần áo mới, được nhận phong bao lìxì may mắn và hơn hết là được ba mẹ yêu thương, chăm sóc. Nhưng vào mùa xuân năm ấy, tết năm ấy buồn và lạnh lẽo quá bởi tết đó là tết đầu tiên vắng ba.

YBĐT - Chẳng biết tự bao giờ ta lại có thói quen đưa mắt qua khe cửa số gần bàn học, ngắm nhìn trời đêm với muốn vàn những vì tinh tú xung quanh vầng trăng khi tròn, khi khuyết.

YBĐT - Hôm nay nó lại đi học về muộn. Tại cái tính hay quên của nó nên chiều nay nó phải chịu rét về nhà vì không mang áo khoác. Vừa mở cửa phòng, theo thói quen nó định gào lên gọi mẹ nhưng lại thôi. Vì bây giờ nó đâu có được ở cùng mẹ nữa, đi học xa nhà nên nó phải ở trọ.

YBĐT - Tôi đã có một đêm trằn trọc không ngủ. Theo thường lệ tôi mở cuốn "Những đêm không ngủ" của Minh Nhật để đọc lại. Tôi hy vọng sẽ cảm thấy thảnh thơi hơn. Khi mỏi, đôi mắt sẽ tự nhắm lại và tôi ngủ quên đi. Nhưng đêm nay thật khác. Dù tôi có cố gắng thế nào đôi mắt vẫn thao láo mở. Nó chẳng tìm kiếm được gì ngoại trừ một màu đen kịt nhưng nó vẫn tìm kiếm.

"Tiền nhuận bút cậu thường dùng để làm gì?". Câu hỏi của đứa bạn làm tôi ngơ ngác một lúc. Ừ nhỉ! Từ trước đến giờ tôi dùng tiền nhuận bút toàn vào những việc chả đâu vào đâu.

Nếu như mùa thu sang nhẹ nhàng và mơ hồ, lặng lẽ đến tự khi nào mà người ta chẳng kịp nhận ra thì mùa đông đến thật nhanh và rõ ràng. Đông đột ngột và mạnh mẽ lắm, chẳng cần báo trước đã đến ngay, mà sự hiện diện của nó thì ai cũng phải nhận thấy.
Với nhiều người, đông là những ngày tuyệt vời khi được khoác trên mình những bộ quần áo ấm áp, được ngắm sương trắng giăng giăng trời vào những buổi sáng se lạnh, được quây quần bên bếp than hồng cùng cả nhà nướng vài củ khoai, củ sắn và nói chuyện rôm rả.
Vài hôm nữa thôi, chỉ vài hôm nữa chị sẽ lên xe hoa về nhà chồng. Chị à! Cảm xúc trong em lúc này hỗn độn lắm. Em vừa vui lại vừa buồn. Lẽ ra em không được buồn trong thời điểm này mới phải, vậy mà em lại khóc. Không biết đó là những giọt nước mắt hạnh phúc hay là em đang sợ, sợ phải xa chị đây?