
Trên con tàu đêm từ Hà Nội về Yên Bái hôm ấy, tôi đã thức trọn. Nó không quá lâu nhưng cũng đủ để tôi nghe được thật nhiều câu chuyện về người, về quê hương, về cuộc đời và về những ước mơ.

YBĐT - Đi học, với lũ học trò chúng tôi, chẳng bao giờ đơn giản là "đi học"; cũng chẳng bao giờ tuân theo cái quy tắc xoay vòng "học - ngủ - ăn": 6h sáng lê ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt, phi vù tới lớp, ngồi học 5 tiết, rồi đi về - như thế, trời ơi, chán chết! Như thế, ôi chao, còn gì là đời học sinh phơi phới?

Tháng tám lại về, còn đó những đam mê/ Còn đó những mầm xanh cho sự khởi đầu mới

Liệu rằng trên cuộc đời này có ai đối xử tốt với con như bố mẹ không? Chỉ có bố mẹ yêu con vô điều kiện mà thôi. Nhiều khi mệt mỏi, chán nản, con chỉ muốn được bé lại, được ôm ấp trong vòng tay bố mẹ, con không muốn lớn, mãi mãi không muốn lớn đâu. Ngoài đời rộng lớn lắm, con biết tìm ai có thể tốt với con như bố mẹ?
Lần đầu tiên bước những bước chân nhỏ bé rụt rè, nhút nhát khi đi học xa nhà, không có bố mẹ bên cạnh, nó phải tập làm quen với một môi trường mới, với những con người mới, với những lối sống mới, khác xa trí tưởng tượng của bản thân.

Bạn vẫn thường hay động viên tớ rằng: "Hãy cố lên nhé để tìm được con đường đi cho chính mình". Hôm nay bạn đã tìm được con đường đi của mình rồi đấy. Còn tớ, tớ vẫn là một cô học trò cấp 3 sẽ phải đối mặt với rất nhiều những kì thi cam go, sẽ phải trải qua rất nhiều thử thách của cuộc sống.

Tiếng trống tựu trường xua đi tiếng ve trên cành phượng. Màu hoa đỏ chỉ còn vương lại chút ít trên tán lá xanh. Nắng đã không còn gay gắt. Hạ đi thật rồi.

Đang mải miết chạy xe trên đường, bỗng thoảng qua một mùi hương dịu ngọt, ngỡ ngàng òa lên tiếng reo tự đáy lòng tôi: hương ổi.
Sáng sớm, trong không khí trong lành mát mẻ, tiếng cười nói của những người tập thể dục và đi chợ sớm thật vui vẻ.