Bỏ lại rồi những nắng chói chang Những mưa hạ ạt ào qua khung cửa Đâu đó gió thu uốn cong nỗi nhớ Cho bâng khuâng lỡ cỡ phút giao mùa.

VK23 à ! ... Một năm trôi qua thật nhanh. Có bao giờ các cậu từng ngồi và đếm xem có bao nhiêu hạnh phúc đã đến hay bao nhiêu chuyện buồn trôi qua chưa? Chắc không đâu, vì với lớp mình ai cũng cảm nhận được rằng vui luôn nhiều hơn buồn.

Nó lười biếng thả cuốn truyện trên tay xuống, ngó đầu ra cửa sổ, cái thời tiết khó chịu này vẫn chưa hề có dấu hiệu chấm dứt, bằng chứng là trời vẫn đang mưa rả rích.

Sáng ra bàng bạc hàng cây Gió hây hây thổi, đám mây lững lờ Trong veo dòng nước lặng tờ Mắt lìm lịm ngọt, hững hờ. Sang thu...…

Có những cái cây ngay từ khi sinh ra đã được con người chăm sóc, nuôi trồng tử tế, nhưng cũng có những cái cây phải tự bảo vệ cho bản thân mình ngay từ khi còn là một mầm non. Chúng mình cũng vậy, đôi khi cuộc sống của chúng ta cũng có những điểm giống như những cái cây.

Thu nhập nhà mình đạt ở mức vừa phải, đủ chi và đủ tiêu. Con không biết phải giải thích với mọi người thế nào để mọi người hiểu được điều đó. Ai cũng nghĩ cứ làm đá là giàu, nhưng không phải vậy.

Tối choàng mình lên ngôi làng nhỏ, rồi lại tới lượt mưa cũng choàng mình lên ngôi làng nhỏ. Thành lệ rồi, cứ tối đến là lại mưa. Đêm gói dần cảnh vật, con người trong tấm vải phù phép đen sẫm của mình. Còn mưa thì làm cho tất cả chỗ ấy ướt sũng.

Mỗi lớp mang một màu sắc riêng mà không ai khác ngoài “thần dân” lớp đó là rõ nhất, biết rõ và thể hiện rõ.

Người ta vẫn hay có nhật kí mùa thi để động viên, chia sẻ và đồng hành với các sĩ tử. Khi mùa thi đã qua thì tất nhiên còn hậu mùa thi.
Ngày trước, tôi luôn nghĩ tới tương lai. Khái niệm tương lai trong tôi thật là đơn giản, đó là những ngày tháng thật tươi đẹp luôn ngập tràn điểm 9, điểm 10.