Thời gian trôi qua thật nhanh, tưởng chừng như chỉ sau một cái chớp mắt rất nhẹ, ba năm học phổ thông đã vụt qua tầm tay. Tốt nghiệp và rời xa mái trường thân yêu, mỗi người lựa chọn một con đường riêng cho mình.
Cô à! Vậy là chúng em đã bước qua một ngưỡng cửa trong cuộc đời, tạm biệt mái trường cấp III yêu dấu, chúng em chuẩn bị một hành trang mới bước vào đời, bước tiếp sang một ngưỡng cửa, hành trang ấy không thiếu những lời dạy của cô và thầy, những điều hay lẽ phải cùng vô vàn kiến thức mà trong suốt thời gian qua thầy cô truyền đạt cho chúng em, đó là hành trang quan trọng nhất mà chúng em không thể thiếu.

Khi cháu viết ra những dòng chữ này, kim đồng hồ sắp điểm qua số 12 rồi, bác ạ! Một ngày nữa lại trôi đi và thời gian đang mang tương lai đến ấp ủ ngày mới. Đêm khuya, cũng là lúc con người thả hồn vào những dòng suy nghĩ về quá khứ, hiện tại và mai sau.
Mấy ngày tháng tám vội vàng trôi qua bằng những cơn mưa bất chợt. Còn đâu đây chút hương vị mùa hè chưa phai trong cái nắng giòn tan sau mỗi trận mưa rào. Thế là một mùa thu đã sang.
Khi cái nắng oi ả của mùa hạ dần dịu đi, sáng sớm thức dậy cảm nhận được chút hơi lạnh nhẹ nhẹ chạm đến, ấy là thu đã về.
Với xứ nhiệt đới, mùa thu không phải là mùa “cơ bản” trong năm. Giữa hai mùa mưa nắng phân minh, một thời tiết “lỡ cỡ” man mát, lành lạnh, nực nực, hây hây xem ra không rõ ràng cho lắm. Nhưng chính cái khoảnh khắc giao mùa đó lại làm nên dấu ấn của những ngày thu về.
Có những kỉ niệm tuổi thơ vẫn in đậm trong kí ức của nó, đó là những buổi chiều đi dạo dọc bờ sông, ngồi trên bờ đê và tận hưởng những làn gió mát, tận hưởng cái cảm giác bình yên trong tĩnh lặng. Nó yêu lắm cái cảm giác ấy.

Tháng bảy - tháng với những đổi thay của cuộc đời. Ta đón tháng bảy lặng lẽ trên một vùng quê yên ả và thanh bình, tháng của những tiếng tí tách mưa ngâu.

Mùa hạ mới đến mà lại sắp qua. Có khi nào, có ai thấy mỗi mùa hạ đến ta man mác buồn. Thấy mình như một người mắc nợ.

Lặng đọc cuốn nhật kí đã phai màu, thời gian đã khiến dòng chữ nhạt nhòa đi nhưng tình yêu thương gửi trong trang giấy ấy sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt.
Có lẽ chẳng ai có thể quên được mùa thi trong cuộc đời học trò. Mỗi một tháng 7, nỗi âu lo lại trào dâng trong lòng mỗi người vừa làm sĩ tử.