
YênBái - YBĐT - Ngoài kia trời vẫn mưa. Còn trong lòng nó sẽ có những ngày không mưa chờ đón. Ngày tươi sáng, con đường tương lai với bao ước mơ, niềm tin khác nữa: đỗ vào trường hằng mơ ước, có cuộc sống hạnh phúc, một tình yêu... Và nó tin những ngày sống thành thật sau đó, bác nó sẽ hiểu ra!

YênBái - YBĐT - Mình đặt cả thế giới vào trái tim, không ngoại trừ gì hết. Mình có cả bảng xếp hạng riêng dành cho những gì mình có trong tim đấy, tin không?

YênBái - Hôm nay, nó đến lớp đem theo một bộ mặt ỉu xìu, buồn rười rượi. Khác hẳn với những ngày bình thường khác, nó không nói mà cũng chẳng cười đùa, tâm trạng của nó như có chuyện gì lớn lắm vậy. Chuyện đó chỉ có mình nó biết thôi và nó cũng chẳng chia sẻ với ai cả...

YênBái - YBĐT - Ước gì, tôi có thể gặp anh ngay bây giờ, để tôi có thể nói với anh rằng: Anh ơi! Anh là người anh trai mà em yêu quý nhất trên đời này!
YênBái - Từng cơn gió se sắt luồn qua lớp học. Cô trò nhỏ nghiêng tai nghe tiếng gió, mắt mơ màng nhìn ra ô cửa...

YênBái - Con bé ngồi câm lặng, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy ngực áo. Lạ thật đấy! Bố tát mẹ một cái mà không hiểu sao nó cũng thấy đau, nhưng không phải cái kiểu đau như những lần bị bố đánh vào mông mà nó đau chỗ khác cơ.
YênBái - Trong gia đình tôi, mẹ là người mà tôi yêu nhất nhưng bố lại là người mà tôi biết ơn nhất. Bố có khi lạnh lùng, có khi lại vui tính, không giống một người nào khác mà tôi từng biết cả.

YênBái - Con sinh ra trong cái nôi của tình mẹ, có dòng sữa ngọt ngào, có lời ru ấm áp. Con lớn lên, biết yêu thương, chia sẻ, biết chăm chỉ học hành... Xung quanh con có bao điều mới lạ nhưng cũng thật thân thương, gần gũi. Bởi đó là Tổ quốc con, là quê hương con.

YênBái - Con sẽ lại về với làng xóm, quê hương. Chiếc cầu tre gập ghềnh con nước. Dòng sông xưa, tuổi thơ thả thuyền ước. Khát vọng nào chẳng thể gọi thành tên?